Câu chuyện nhân viên

Những ngày khó quên (Câu chuyện của Từ Gia Cường tại nhà máy Côn Sơn)

Ở khóa huấn luyện in Typo, tôi thường xuyên chú ý những đồng nghiệp làm việc cùng, họ rất nghiêm túc và tập trung. 
Ở khu vực công xưởng, tôi cũng sẽ quan sát những đồng nghiệp thỉnh thoảng lướt qua, luôn mỉm cười và chào hỏi nhau. 
Ở mỗi hoạt động khác nhau, tôi đều cảm thấy tràn đầy sức sống và nhiệt huyết hơn. Là người của Cymmetrik, được sống trong bầu không khí hòa đồng và tinh thần lấy con người làm gốc, điều mang lại nhiều nhất cho tôi là sự cảm động và biết ơn. Bởi trong 9 năm đầu ở đây, trong lòng tôi luôn thầm biết ơn những người, những việc đã đến với mình. Giờ nghĩ lại, đôi khi cũng không khỏi chạnh lòng. 
 
Trong lúc làm việc với máy bế, tôi đã tự học thêm và nắm được các thao tác thực hiện của máy Typo phẳng, máy cắt. 
Khi được luân chuyển sang bộ phận nhuộm màu, tôi cũng đã học thêm được các thao tác của máy in trục lô. Nhờ sự làm việc tận tụy và chăm chỉ học hỏi, nên các kỹ năng của tôi cũng được trau dồi nhiều hơn. Đồng thời cũng đã thực hiện được mục tiêu đầu tiên của tôi, đó là: được đề cử làm tổ trưởng. Sau này thông qua các khóa đào tạo như TWI, MTP, đào tạo cán bộ, đào tạo Carnegie...cũng đều được cất nhắc lên các vị trí tương đương như quyền trưởng nhóm nhỏ, trưởng nhóm nhỏ, quyền phó trưởng nhóm, phó trưởng nhóm, quyền trưởng nhóm rồi đến trưởng nhóm...Hành trình này có thể nói là vừa đan xen tiếng cười lẫn giọt nước mắt, niềm vui lẫn sự vất vả...Tóm lại là rất khó tả thành lời! 
 
Tôi lớn lên từ Cymmetrik: Kết hôn, sinh con và tự xây dựng tổ ấm nhỏ ngọt ngào của riêng mình bằng chính nỗ lực của mình! 
Tôi đã học được ở Cymmetrik: Làm bất kỳ việc gì cũng cần chuẩn bị và lên kế hoạch rõ ràng, thường xuyên kiểm tra lại để kịp thời sửa chữa, nếu không sẽ chỉ thất bại mà thôi!
Tôi đã trưởng thành trong Cymmetrik: Dẫn dắt đội nhóm của mình hướng tới từng mục tiêu một, bước về phía trước, nỗ lực và đạt thành công!
Tôi được truyền cảm hứng từ Cymmetrik: Trong văn hóa doanh nghiệp "Lấy con người làm gốc", tôi nhận ra rằng làm người nên biết Tri ân đồ báo, giữ tâm biết cảm kích, đối đãi người chân thành, lấy việc giúp người làm niềm vui!

Bữa sáng McDonald’s (Câu chuyện của Lý Dịch Lợi tại nhà máy Đài Bắc)

Rất nhiều năm trước, ông ty bắt đầu tiếp nhận sản phẩm IMF, thời gian đầu kết hợp với với nhà cung cấp Hiệp Lực, cùng sản xuất phát triển. Lúc đầu tỷ suất sinh lời không cao, lần nào cũng không kịp tiến độ giao hàng. Tôi nhớ có một lần, 5 giờ sáng đã thức dậy đến nhà xưởng Hiệp Lực để lấy hàng, lúc đó tôi đã thấy một bóng dáng rất quen thuộc, hóa ra là Tổng Giám đốc! Vì anh ấy lo lắng hàng hóa không kịp sản xuất, nên từ hơn 4 giờ sáng đã đến nhà máy rồi. Thế mới thấy anh ấy rất quan tâm đến tiến độ và thời gian giao hàng. Năng suất ban đầu không cao, vì vậy hầu như mỗi ngày (liên tục 2 đến 3 tuần) đều như vậy để tiếp sức giao hàng.
 
Ba hôm sau, vừa đến công ty tôi đã phát hiện ra trên bàn có một phần ăn sáng của McDonald's. Lúc đó còn tưởng có vị nào mến mộ tôi nên mới tặng. Hỏi ra mới biết đích thân Tổng Giám đốc đã mua bữa sáng ấm lòng đó cho tôi! Thực sự trong lòng tôi lúc đó vô cùng cảm kích, khoảnh khắc đó vẫn in sâu trong ký ức của tôi cho đến tận bây giờ. 
 
Người của Cymmetrik có tinh thần phấn đấu rất cao, các quản đốc làm việc gì cũng đích thân làm, còn rất quan tâm và lo nghĩ cho cấp dưới của mình. Gia nhập Cymmetrik thực sự là một sự lựa chọn chính xác!

Chuyển nguy thành an (Câu chuyện của Tạng Tuệ Hương tại nhà máy Thiên Tân)

20:25 phút tối, khi tôi chuẩn bị kết thúc thời gian một ngày làm việc thì bị tiếng chuông điện thoại bên cạnh làm gián đoạn. Hóa ra đồng nghiệp bộ phận Sales Lâm Thế Dân gọi báo hàng giao đến khách hàng có 1 sản phẩm xảy ra sự có, ngay bây giờ cần giao bù gấp 500 chiếc. Thời gian cũng đã muộn rồi, lại sắp đến giờ xuống ca, nhưng nếu như tối nay sản phẩm không giao được tới chỗ của khách hàng thì họ sẽ phải dừng dây chuyền lại. Khi nghe được tin này, lập tức chuông cảnh báo trong đầu tôi vang lên, nếu khách hàng bị dừng dây chuyền thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Nếu như vấn đề này không giải quyết kịp thời sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến lòng tin và sự hài lòng của khách hàng đối với Công ty chúng tôi.
 
Bắt buộc phải sắp xếp cho máy móc sản xuất ngay lập tức. Sau khi cúp điện thoại thì đồng hồ đã điểm 20:27 phút! Dựa theo tình trạng tải trọng công suất, chưa sắp xếp bất kỳ máy nào để tăng ca mà lúc này tất cả mọi người lại đang chuẩn bị xuống ca rồi. Tôi nhanh chóng chạy như bay đến phòng in lụa, thông báo với tổ trưởng Mao Soái. Lúc đó tôi cảm thấy mình chưa bao giờ chạy nhanh đến vậy, gần như có thể tham gia cuộc thi chạy 100m nước rút vậy.
Sau khi điều phối và sắp xếp, Mao Soái phụ trách in ấn và Tôn Á Đông phụ trách bộ phận cắt sẽ ở lại tăng ca, gấp rút sản xuất. Được sự trợ giúp của họ, cuối cùng cũng giao sản phẩm đến tay khách hàng lúc 22:14 phút, để khách hàng kịp thời sản xuất đúng tiến độ, giải quyết được khủng hoảng. 
 
Nhìn thấy sự hợp tác của đội nhóm, mọi người vì lợi ích của công ty mà hy sinh lợi ích cá nhân của mình, tôi thực sự rất xúc động. Không có cá nhân nào hoàn hảo cả, chỉ có tập thể hoàn hảo. Sự lớn mạnh và phát triển của một công ty phụ thuộc vào sự nỗ lực chung sức của toàn thể công nhân viên, trong đại gia đình này, khi lợi ích tập thể và lợi ích cá nhân bị xung đột, chúng ta cần phải xếp lại lợi ích cá nhân, lấy lợi ích tập thể làm trọng tâm, vì chỉ có như vậy, công ty chúng ta mới vận hành phát triển và mang lại hiệu suất cao. 
Con suối nhỏ chỉ có những gợn sóng nhỏ, chỉ biển lớn mới có những cơn bão sóng lớn. Cá nhân đối với tập thể mà nói cũng như con suối nhỏ với biển lớn, mỗi người chúng ta đều phải tự hòa nhập vào tập thể mới có thể phát huy hết vai trò của cá nhân, chỉ có như vậy Tập đoàn Cymmetrik của chúng ta mới có thể phát triển ngày càng lớn mạnh hơn.

Một bức thư từ thực tập sinh (Thực tập sinh ở nhà máy Trùng Khánh)

Điều thay đổi lớn khi chuyển từ sinh viên thành nhân viên đó là trách nhiệm và nghĩa vụ. Tuy nhiên điều không thay đổi đó là, sau tất cả - chúng ta vẫn là chúng ta, vẫn là sự vui vẻ và yêu đời! 
 
Hơn một tháng qua, chúng tôi đã cùng nhau làm việc, từ những sự xa lạ bỡ ngỡ ban đầu đến hiện tại là sự hòa nhập. Trải qua thời gian, gặp gỡ những con người khác nhau, chúng tôi dần quen và trở nên yêu quý nơi này. Thực ra khi đến đây, cảm xúc sâu sắc nhất trong tôi không phải là tôi đã học được những gì ở đây hay việc thay đổi môi trường mới. Mà là ngày hôm đó, các chị đến trường để đón chúng tôi, sau đó dẫn dắt chúng tôi đến ký túc xá, làm quen với mọi người ở đó. Đến khi ra về, chị Giám đốc đã đích thân chở chúng tôi ra đến trạm xe, các chị ấy vì muốn chúng tôi quen thuộc môi trường ở Tam Khê nên đã dắt chúng tôi đi bộ về ký túc xá. Sau này mới biết chị ấy không phải ở trong khu ký túc xá này. 
Mấy ngày sau đó có các giáo viên khác nhau để giảng bài cho chúng tôi, khi giảng dạy, câu hỏi họ thường xuyên hỏi chúng tôi nhất đó là : Đã quen chưa? Ký túc xá có những đồ hư hỏng nào cần sửa không? Có vấn đề gì thì cứ nói với họ...
Buổi trưa thứ sáu sẽ họp ở phòng hội nghị, hỏi han chúng tôi về cảm nghĩ và những vấn đề chúng tôi gặp phải trong cuộc sống hàng ngày. Quả thực những lời hỏi thăm ấy dù đơn giản thôi nhưng lại ấm áp vô cùng. Tôi thật sự thấy rất vui và cảm động!
 
Tôi thật lòng muốn nói với các anh chị rằng: Cảm ơn, cảm ơn sự quan tâm và chăm sóc của các anh chị trong suốt quãng thời gian vừa qua!
 
TOP